THANH XUÂN

Sáng nay giật mình thức giấc vào lúc 3h49, trời đã gần sáng và tiếng gà gáy cũng vang lên. Tèo chợt nhận ra mình trải qua một giấc mơ kì lạ, toàn thân cảm thấy ê ẩm, khuôn mặt thì ngái ngủ. Như một thói quen, tay với lấy cái điện thoại để lướt new feed thì đập vào ngay trong mắt, bộ album ảnh cưới của nhỏ bạn hồi cấp 3. Có một sự tình cờ không hề nhẹ, album ảnh cưới này nó lại liên quan mật thiết giấc mơ mà Tèo vừa mới trải qua.

Chẳng là, Tèo mơ thấy một người bạn đã từng học chung với mình thời cấp 1, chung trường thời cấp 2 và cấp 3, và thỉnh thoảng lại học thêm chung với nhau. Người bạn ấy là một cô bé, con của thầy dạy học nổi tiếng ở huyện của Tèo. Nếu để nói là thân thiết, thì chắc chắn câu trả lời sẽ là không. Đã lâu lắm rồi không liên lạc với bạn ấy, trước đây rất ít nói chuyện với nhau (ngày xưa Tèo nhát gái nên ít khi nói chuyện với các bạn nữ), nhưng không hiểu tại sao bạn ấy lại xuất hiện trong giấc mơ và kéo cả những kí ức ngày xưa ùa về.

Nhớ lắm cái thời cấp ba, có những chiều nắng đổ lửa, Tèo hay lon ton trên chiếc xe đạp cà tàng của mình để đi học thêm Toán. Vì là con gái của thầy nên 2 đứa được sắp xếp chung một lớp. Hồi nhỏ cô ấy không được nổi trội cho lắm, nhưng càng lớn thì càng xuất sắc. Chắc là do con nhà giáo nên cô ấy suốt ngày chỉ học, học và học, nước da trắng và đôi kính cận to chà bá. Cha của cô ấy, một trong những người thầy có tiếng nhất trong vùng “Thầy dạy Toán với tỉ lệ học sinh thi đại học đỗ cao nhất”, vì thế, các bậc phụ huynh ai cũng muốn gởi gắm con em mình đến cho thầy. Nếu tính vào năm Tèo học cấp 3 thì thầy cũng chỉ chừng khoảng bốn mấy, năm mươi. Thầy có 3 đứa con gái, luôn khát khao có một đứa con trai. Vậy nên, cứ vào trong giờ học, mặc kệ những bạn nữ đang ngồi ở dãy ghế đầu, thầy hay xuống những bàn chót, nói chuyện đùa vui với đám con trai quậy phá của tụi tui. Tất nhiên, những bàn dưới cùng giống như những học sinh cá biệt, tụi con trai Tèo hay chơi hồi ấy, tinh nghịch hài hước, lúc nào cũng chọc ông ấy xấu hổ đến đỏ mặt. Có những ngày tụi tui đi học thật sớm, chạy vào lớp, để quyển vở ngay trên bàn, rồi lén ra đằng sau nhà thầy hái xoài ăn. Nhà thầy cũng khá rộng, có 2-3 cây xoài gì đó, 1 cây chùm ruột gần một cái chuồng gà. Mùa hè thường là mùa ra quả, mà xoài ở quê Tèo thì luôn nặng trĩu, rất nhiều trái. Đâu chừng khoảng 5-6 tên, tay cầm bịch muối ra hái vào ngồi chấm ăn. Nói cho nhẹ nhàng thì đó là hái lén, và chưa qua sự cho phép của thầy. Mà tụi tui thì có thừa kinh nghiệm không cho ai biết, cứ thế suốt 3 tháng hè, không một ai có thể phát hiện ra. Nhưng cho dù thầy có biết thì cũng không bao giờ trách tụi tôi, thầy xem những đứa học sinh như con của mình vậy. Thầy khá ham dạy, dạy hết ca này, đến ca khác. Mở mắt ra từ 6h sáng đã có ca dạy, thầy dạy trên trường, dạy ở trung tâm, dạy ở nhà. Một ngày không biết thầy gặp biết bao nhiêu là học sinh nữa, nhưng chắc hẳn thầy sẽ nhớ đến tụi tui. Cái tụi mà suốt ngày quậy phá, bày trò, tuy tinh ngịch nhưng cực kì dễ thương. Giờ thì thầy đã thỏa lòng mong ước, đám học sinh cùng khóa ai cũng đỗ đại học, ai cũng trưởng thành. Thầy cũng có thêm một đứa con trai, không biết bây giờ còn đi dạy hay không. Ah, bật mí nho nhỏ là Tèo còn nợ thầy 200k tiền học phí, hồi đó hay đùa với thầy rằng là: “Để con về con nói mẹ con bán lúa đã”, thực ra là tiền Tèo để trong túi quần, mà hồi đó thì nhà Tèo cũng đâu có làm lúa đâu. Ấy thế mà thầy cũng tin, cũng không nhắc và thế là quên luôn :)))

Còn cái album ảnh cưới, nó tình cờ gợi lại thời còn học sinh cấp 3, 2 đứa này học chung lớp với Tèo suốt 3 năm phổ thông. Hồi ấy, nhỏ này thích một thằng khác trong lớp, còn thằng này thì chưa có người yêu. Năm lớp 10-11-12, tui nó đứa ngồi trước, đứa ngồi sau. Thằng này hay nói xàm xí nhưng vui, suốt ngày chọt chọt vào những câu không thể nhịn nỗi, thành ra bị con nhỏ suốt ngày chửi là vô duyên. Nhỏ này thì vụng về, cái gì đụng đến tay chân thì chẳng đâu vào đâu, nhưng được cái học giỏi Văn và nói chuyện ai cũng thích, còn thằng kia lại khác, nó vẽ đẹp, ít nói, làm cái gì cũng chuẩn, tuy nó lầy nhưng nó luôn toát ra là một người đàn ông trưởng thành trong mắt Tèo. Tụi nó mà nhìn vào thấy như nước với lửa, như mèo với chuột, suốt ngày cãi nhau. Nhưng không biết cơ sự nào, 2 đứa bây giờ sáp vào nhau thành một cặp, lại còn hạnh phúc ra trò nữa chứ. Chỉ biết chút chút là tụi nó yêu nhau khá lâu rồi, chừng 7-8 năm gì đó. Bọn này giấu kĩ, chắc sợ bị chọc hay sao mà giấu không biết. Ngày thi đại học, nhỏ này lưu lạc vào Sài Gòn còn thằng này Đà Nẵng, tính sơ sơ vị chi là gần 4 năm quen xa, vượt qua được bao nhiêu cám dỗ ở cái đất Sài Thành này. Năm nay 2020, 2 đứa hắn cũng đã có 4 năm thử thách tình yêu khi mới chập chững bước vào đời. Giờ nhìn vào album ảnh cưới của tụi hắn vào lúc sáng sớm như thế này, nó lại nhắc về cái thời cấp 3 tươi đẹp của Tèo, mà ở nơi đó đã từng gắn bó với tụi hắn.

Phía trước là bầu trời

Phía sau là thanh xuân

Một trong những câu mà nhỏ này ghi trong album. Đúng, tính ra thì tụi hắn và Tèo mới chỉ 26 tuổi, nguyên một bầu trời rộng lớn với bao ước mơ hoài bão đang chờ đón phía trước. Rồi mai này, mỗi đứa có mỗi cuộc sống riêng, nhưng chúng ta đã từng có chung một nhịp đập, những nhịp đập mang tên Thanh xuân tươi đẹp. Những ngày mà Tèo không lo nghĩ lo toan như hiện giờ, những ngày mà Tèo được sống một cách yên bình nhất, những ngày mà Tèo được trọn vẹn với tuổi thơ của chính mình. Một ngày nào đó, Tèo sẽ có vợ, sinh con, có một gia đình mới, nhưng với những giấc mơ như thế này, đấy là dịp để Tèo hồi tưởng lại quá khứ, về những kí ức tươi đẹp mà Tèo đã trải qua. Nó vô tình nhưng lại hợp lí một cách lạ thường. Trong từ điển tuổi thơ của Tèo, đây giống như một giấc mơ nhỏ, một trang giấy nhỏ trong cuốn từ điển ấy. Nhưng dù gì đi chăng nữa, thì mỗi giấc mơ mỗi khác, mỗi trang giấy sẽ không giống nhau và nó luôn để lại những hoài niệm thật sự đặc biệt. Chốt bài viết, Tèo quay lại giường, quay lại với giấc mơ của Tèo, giấc mơ tuổi Thanh Xuân.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *